Bài viết tập làm văn số 2 - ngữ văn lớp 9 đề 1: Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em trở lại viếng thăm lại ngôi trường cũ. Hãy viết thư cho chính mình học hồi ấy đề cập lại buổi thăm ngôi trường đầy xúc động đó. Sau đây, baohiemlienviet.com giữ hộ đến cho chính mình đọc những bài văn mẫu mã hay nhất, mời các bạn cùng tham khảo.
Đầu thư:
Thời gian, địa điểm viết thư.Lời xin chào gửi đầu thư.Lí vày viết thư.Bạn đang xem: Văn mẫu 9 bài viết số 2 đề 1: tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ
Nội dung bức thư:
Hỏi thăm tình hình một trong những năm qua ( học tập tập, cuộc sống, công tác của người tiêu dùng và một số bạn khác trong lớp ).Giới thiệu về yếu tố hoàn cảnh hiện trên của bản thân ( công việc, gia đình…)Kể lại tình huống về thăm trường:Lí do về thăm trường cũ ( đi ngang qua, tất cả chủ định về thăm…)Thời gian ( mùa hè); đi một mình hay đi cùng với ai?Tâm trạng trước khi về thăm ( nếu như là nhà định ): bồi hồi, xúc động, hồi hộp…Quang cảnh ngôi trường khi đếm thăm:Ấn tượng đầu tiên khi bắt gặp trường.Cảnh vật, thiên nhiên, sự biến đổi của cảnh đồ gia dụng ( hàng cây, cổng trường…)Quang cảnh ngôi trường khi tới thăm: diễn đạt đôi đường nét về ngôi ngôi trường ( những dãy nhà, các phòng học, phòng chức năng, đại lý vật hóa học của trường…)Cảnh đồ gia dụng gợi nhớ tới các hình hình ảnh xưa của người sử dụng bè, thầy cô ( gần như kỉ niệm buồn, vui của tuổi học tập trò…)Kể lại rất nhiều cuộc gặp gỡ gỡ: đã gặp gỡ ai ( thầy cô, các bạn bè…)? thủ thỉ gì? (tâm sự, ôn lại hồ hết kỉ niệm trong thừa khứ…)? cảm giác sau buổi trò chuyện?Kết thúc buổi thăm trường: xúc cảm về buổi thăm trường; hầu hết suy tưởng; tình cảm; phần lớn động lực thúc đẩy bản thân trong tương lai…Cuối thư:
Lời chào, lời chúc và lời hứa hẹn hẹn.Ký tên.Bài làm
Hà Nội, ngày......tháng......năm.......
Như thân mến!
Đã lâu lắm rồi, hiện nay tớ mới có thể ngồi đây với viết thư đến cậu.
Dạo này, cậu vẫn khỏe mạnh chứ? Cuộc sống bây chừ của cậu cố kỉnh nào? Chúng mình đã gắn bó với nhau bao năm, giờ đồng hồ cậu đi xa, tớ nhớ cậu những lắm. Tuy bọn họ đã trưởng thành, đã mập lên, biết tự đứng trên đôi bàn chân của chính mình, dẫu vậy tớ vẫn không sao quên được mọi kỷ niệm của tuổi học trò ngây thơ đáng yêu. Cậu gồm cho tớ là cám hấp không lúc giờ sắp thay đổi một bà già nhưng vẫn mơ mộng như tuổi 18 …
Cậu biết không, hè vừa rồi, tớ vừa về thăm ngôi ngôi trường cũ đấy. Mới đó thôi nhưng chúng mình đã xa nó hơn 20 năm rồi còn gì. Không hiểu biết nhiều sao, lúc đến gần trường tớ cảm thấy hồi hộp mang đến kì lạ. Đôi tay tớ run run với đôi chân thì đột nhiên như khựng lại, ko thể bước tiếp mặc dù chỉ là một trong những đoạn ngắn nhằm tiến sát ngôi trường hơn. Tớ xúc cảm như mình đang sống lại gần như ngày trước tiên vào cấp cho II. Tớ với cậu, hai đứa cứ cố kỉnh chặt lấy tay nhau mà bỡ ngỡ trước vẻ đẹp mang đến “lung linh” của ngôi ngôi trường mới. Đường đi vào trường là nhì hàng cây xà cừ xanh rợp trơn mát. Bên trong là hai hàng lớp ở nhì bên. Giữ lại sân, tớ nhớ lúc ấy là kì đài, hai bên còn tồn tại hai cây thông và những khóm hoa hồng, hoa cúc được trồng theo mặt hàng thẳng tắp. Đằng sau là chống hội đồng, phía sau nữa là khu bên tập thể cho các cô giáo, giáo viên ở. Ko kể trường còn có một loại ao rộng lớn lắm. Cứ mỗi lần mưa to, nước ao tràn lên, tràn trề cổng trường, bọn chúng mình cần lội bì bõm …
Sau nhì mươi năm, ngôi trường giờ không hề chật nhỏ và bé dại bé nữa. Không hề cái cảnh học viên chạy nhảy đùa giỡn mà lớp bụi đất cứ mù lên hòa lẫn nắng đỏ úa của giờ chiều hôm. Trường thcs Đoàn Thị Điểm giờ đồng hồ đã gồm đến tứ dãy công ty hai tầng. Gồm có cây long não to và đẹp lắm Như ạ, khéo phỉa mang đến hai người ôm đấy chứ. Tớ cảm giác thật sự bất thần về sự biến hóa đó. Nhưng mà cũng bắt buộc thôi, sẽ hai mươi năm rồi còn gì. Chẳng lẽ, ngôi ngôi trường cứ cũ kĩ và nhỏ tuổi bé mãi giỏi sao.
Tớ đã từng đi hỏi thăm với được biết: thầy Thắng, thầy Quang, cô Hòa, cô Hải, cô Minh đa số đã về hưu cả. Chắc cô Minh tóc đã bạc đãi trắng cả đầu. Chẳng biết, cô gồm còn nhớ hồ hết đứa học sinh khóa bọn mình không. Phần đa học trò ngịch ngợm khiến cho cô phải thở than nhiều. Cậu còn ghi nhớ không, hồi ấy lớp bọn chúng mình tốt quậy phá độc nhất trường, luôn là trung ương điểm của đủ các trò nghịch ngợm. Ấy vậy mà lại sang năm cuối cấp, mặt đứa nào thì cũng đầy những lo âu, cố kỉnh cười, nạm nói để quên đi gần như giờ phút cuối cùng ấy. Rồi đến buổi lễ hội chia tay, chẳng đứa như thế nào nói ra dẫu vậy tớ biết bọn nó đang than khóc và ý muốn khóc các lắm. Tứ năm đính thêm bó cùng với trường, cùng với lớp, với chúng ta bè, thầy cô, bảo sao nhưng không nhớ, ko thương được chứ. Rất nhiều trang lưu cây viết cứ truyền tay nhau không dứt. đông đảo trang nhật ký kết lớp cười đến rụng răng mà bây chừ cũng đang trở thành kỉ niệm. Chao ôi! chiếc thời ấy sao bầy mình thơ ngây và trong sáng thế. Nỗi bi thương của tuổi học trò, niềm vui của học tập trò là những ngôi sao 5 cánh xa trên khung trời xanh thẳm, luôn luôn ánh lên vẻ đẹp long lanh vĩnh hằng …
Tớ bước chân vào trường mà thấy cảm thấy ấm áp thân yêu mến kì lạ. Chỗ này đây, trước đây là nơi lũ mình hay đùa nhảy dây, khu vực kia chơi đuổi bắt, tiến công cỏ con gà … Tớ vẫn còn đó nhớ câu của cậu viết trong lưu giữ bút: “ Tuổi học sinh lung linh và nhiều màu sắc như sạn bong bóng xà phòng. Nó rất đẹp thật đấy nhưng lại dễ vỡ cho vô cùng”. Đúng vậy, mà lại tớ sẽ không còn để đông đảo kỉ niệm ấy tan biến hóa như sạn bong bóng đâu, tớ vẫn mãi giữ lại gìn nó như 1 viên ngọc mỹ miều và đẹp đẽ nhất của một đời người.
Trong thư, tớ bao gồm gửi kèm mang lại cậu một tấm ảnh về ngôi ngôi trường sau đôi mươi năm. ý muốn rằng, khi nhận thấy tấm ảnh, cậu đang tưởng tượng ra được các sự đổi khác của ngôi trường thân tình ngày nào.
Thôi, chắc rằng tớ cũng chỉ viết đến đây thôi, cậu lưu giữ viết thư mang đến tớ nhé, tớ đang đợi. Tớ mong mỏi biết xem, cậu nghĩ gì về ngôi trường cũ của chúng mình sau bao năm ráng đổi. Giã từ cậu!
Thân ái!
Trà Ngọc
Bài làm
Huế, ngày ... Tháng .... Năm......
Hà My thân mến!
Cũng đã được gần một trong năm này tụi mình ko liên lạc gì với nhau nhỉ! kể từ cái ngày mình vào hà nội thăm Ngân năm ngoái.Hà Myvà bé xíu Thủy vẫn khỏe khoắn chứ? dạo này quá trình có thuận lợi không? Thủy học vẫn giỏi như dạo bước trước ha! Còn mình thì vẫn khỏe mạnh thường.
ChắcHà Myđang vướng mắc là tại sao mình lại ngơi nghỉ Huế để viết bức thư này đúng không? thiệt trùng hợp cùng bất ngờHà Myạ! Sau mấy năm học tập Đại học tập và thao tác làm việc ở chỗ đất khách quê người, mình trở lại thao tác tại bệnh dịch viện trung ương Huế - tại quê hương thân yêu.
Quê bản thân nay đẹp lắmHà Myà! mình ngồi bên trên xe buýt về thăm lại ngôi trường cấp II xưa kia họ đã từng học. Phần nhiều chuyến xe cộ buýt chạy thường xuyên hơn, con đường nhựa trải rộng lớn lắm! Trường hiện tại ra che ló dưới những bóng cây um tùm. Dòng chữ " trường Trung học cửa hàng Đặng Tất" được in ấn đậm chỉ ra trước đôi mắt mình làm mình thiệt bất ngờ.
Bước xuống xe, bản thân có cảm hứng vừa kỳ lạ lẫm, vừa thân quen. Trường không chỉ được thay tên mà các đại lý vật chất đã và đang được nâng cấp rõ rệt, duy chỉ bao hàm bóng bàng, nhẵn phượng chen chúc râm mát là vẫn như ngày nào...
Hà Mycòn lưu giữ không? hàng phòng học dành riêng cho khối 8-9 thời xưa vào mùa mưa bao giờ phòng cũng bị " giột", nước mưa tan xuống ướt át cả bàn ghế, mặc dù vậy cô thầy giảng bài thì vẫn hăng say còn đàn nhóc chúng mình thì chổng tai nghe chú ý lắm! nắm mà giờ đồng hồ đây, dãy phòng đang được cố kỉnh đổi. Từ những phòng học "liêu xiêu vẹo lụp xụp đó" đã biến thành dãy lầu 3 tầng cùng với trang đồ vật hiện đại: làm sao là đèn điện thắp sáng đến từng góc phòng, điều hòa, rồi thì vật dụng chiếu, bảng tính thông minh,... Nhưng ngày xưa, tụi mình chả say đắm học vật dụng chiếu vượt còn gì!
Dãy lầu 2 tầng ODA dành riêng cho giáo viên nay đã thành 5 tầng. Thư viện cũng được mở rộng cấp mấy lần lúc đầu với đủ các đầu sách, lại còn mở cửa 24/24 nữa cơ!
Men theo sảnh trường lặng ắng rợp bóng mát xanh, do đang mùa ngủ hè đề xuất chẳng gồm tiếng tụi con nít nô đùa, thỉnh thoảng chỉ vâng lên tiếng chim hát ca cùng tiếng ve sầu rì rào trong vòm lá, mình vào phòng của thầy cô, căn nhà mới xinh xắn làm sao! Mình quan sát thấy các thầy cô cũ, tóc thầy cô đã tệ bạc màu, các giọng nói vẫn ấm áp như xưa nhưng lờ lững hơn.
- Ly Na đó hả em? Em có nhận thấy cô không?
Tới thời gian đó, mắt của bản thân mình đã cay cay, có cái nào đấy chắn họng lại làm cho mình không trả lời được thắc mắc của cô. Vẻ đẹp trẻ trung, năng đụng của cô Thư rất lâu rồi được sửa chữa thay thế bằng vẻ đẹp mắt dịu dàng, đằm thắm hơn. đã và đang 20 năm trôi qua rồi mình bắt đầu lại được chạm chán cô, được nghe cô hotline " em" như thế. Đã độ tuổi 35 nhưng đứng trước dáng hình ốm gò của cô, mình như quay lại làm cô nhãi nhép 15 tuổi. Qua lời đề cập của cô, bản thân biết một vài thầy cô dạy mình trước kia đã nghỉ hưu và một vài tín đồ thì không còn nữa...
Có lẽ là vì trở về viếng thăm trường vào gần như ngày hè nắng và nóng oi ả, tia nắng chói chang len lỏi qua từng vòm lá, luồn qua những khe cửa có tác dụng mình nhớ lại số đông kỉ niệm năm cuối cấp, mùa hè chia tay... Ôi! loại tuổi thơ tươi vui lại ùa về trong tâm địa trí mình. Bản thân nhớ chiếc ngày cả lớp không nói nam nữ, chạy ra thân sân trường nắng gắt để đá bóng bị thầy hiệu trưởng mắng cho một trận, vắt mà đứa làm sao đứa nấy vẫn tươi cười khi vào lớp; bản thân nhớ cái buổi tiệc tùng chia tay, con gái tất bật nấu nướng, con trai thì mắc với bàn ghế, chén bát bát, cơ hội đó vui vẻ cười cợt nói nhưng mà sao dịp sau đứa đàn bà nào cũng ôm nhau mà nức nở, còn mấy phái mạnh trai lớp mình mắt cũng rơm rớm...
Viết đến đây nhưng sao bản thân thấy nhớ mấy "tiểu thư" cùng " vô cùng quậy lớp 9/1 rất lâu rồi quáHà Myà! giờ đồng hồ thì từng đứa một bổ rồi còn gì! Đấy! Nước mắt mình lại chảy này, đúng là mình vẫn " mít ướt" như thời xưa thôi!
Trong thư mình gồm gửi kèm hình ảnh mình chụp làm việc trường cùng với thầy cô cũ và đều dòng nhắn nhủ của cô ý thầy tớiHà Myđó! Thư không dài nhưng có lẽ rằng mình xin dừng bút tại đây. À ! Ngân lúc nào có dịp trở về viếng thăm trường cũ nhé! Đưa theo cả nhỏ xíu Thủy nữa nha! bản thân là bản thân nhớ con nhỏ xíu lắm đó! thời gian đó, nếu bé Thủy nhà Ngân bao gồm hỏi " đó là đâu hả mẹ?" thì hãy trả lời rằng " Đây là chỗ đã lẹo cánh mong mơ, ước mơ của mẹ, là nơi đã khiến mẹ theo sự nghiệp " gõ đầu trẻ" - mộtnghề nghiệp đáng quý.
Tạm biệt cậu!
Ly Na
Bài làm
Hà Nội, ngày.....tháng....năm......
Xem thêm: Cách Cài Linux Song Song Win 10 (Update 2020), Cài Đặt Ubuntu Song Song Với Windows 10 Uefi/Gpt
Anh Thư thân mến!
Có lẽ thật đường bất chợt khi bản thân lại viết thư đến bạn. Dao này quá trình của các bạn có bất biến không? mái ấm gia đình bạn cầm nào? từ khi chúng ta chuyển vào thành phố hồ chí minh sinh sống, chúng mình vẫn chưa chạm mặt lại nhau, bản thân nhớ các bạn nhiều. Hiện giờ mình đang sinh sống ở Hà Nội, đang lập mái ấm gia đình và gồm hai cháu bé dại rồi. Từ bây giờ mình về thăm cha mẹ và đã ghé thăm trường cấp hai tôi đã học đấy.
Thời gian trôi nhanh và không bao giờ đợi ai và cũng chẳng ai níu kéo được thời gain tạm dừng phải khôngAnh Thư? khi đứng trước ngôi trường đựng bao kỉ niệm và lắng đọng của tuổi học trò ngây ngô, bản thân lại thấy bồi hồi xúc động, mình như quay về là cô học trò nhỏ dại bé của 20 năm trước.
Hôm nay là một buổi sáng mùa hè trong xanh, không gian trong lành cùng nắng còn chưa gắt, mình bước vào cổng trường cấp cho hai rất gần gũi và thấy thật ngạc nhiên. Ngôi trường mình đổi khác nhiều quá, cổng ngôi trường được sản xuất cao hơn, to thêm hồi lũ mình còn học tập ở đấy, những cây bởi lăng nhỏ gò ốm yếu hiện nay đã vươn cao, cành lá xum xuê cùng đang thời kỳ trổ hoa, khi quan sát cảnh cửa mở ra như mừng đón mình trở về bỗng nhiên mình lại lưu giữ về cảnh chảy trường, học viên ra về như vỡ lẽ tổ, hiện giờ cổng trường to thêm rồi chắc không thể cảnh tượng ấy nữa, tự nhiên và thoải mái mình mỉm mỉm cười khi nghĩ lại thời học tập sinh,. Bước vào sân trường, bao cảm xúc, kỉ niệm lại ùa về, trường mình chuyển đổi nhiều quá, loại sân bê tông trũng cứ mùa bè bạn là ngập giờ sẽ thay bởi gạch đỏ, lát từng ô ngay ngắn, bằng phẳng và được nâng cấp hơn. Phần nhiều cây bàng, cây phượng đu chuyển trong gió như gợi lưu giữ về mọi kỉ niệm đã xa.
Anh Thưà! các khu lớp học đã và đang khang trang hơn, gồm khu được xây mới, hồi trước trường chỉ có bốn khu thiết yếu giờ trường đã quy hoạch bao gồm sáu khi, thêm khu nhà đa năng và quần thể để thực hành thực tế hóa, lý, sinh cùng phòng máy chiếu riêng nữa, trường bản thân giờ còn xây cả bể bơi nữa đấy, xây ở khu đất trống hồi trước mọc đầy cỏ vệ sinh đó, sân vườn sinh vật dụng cũng không hề thiếu loài sinh vật dụng hơn, đa dạng và phong phú hơn. Tôi đã ghé thăm lớp 9A cũ của bọn chúng mình nữa đấy, mình còn vào địa điểm ngồi của bản thân năm xưa, lớp học giờ vẫn khác nhiều, nhiều bàn và ghế mới, bảng mới còn thứ thêm tv nữa. Tuy biệt lập là vậy mà lại hình ảnh thân nằm trong vẫn như còn mãi.
Anh Thươi! bản thân còn ghi nhớ lắm hình ảnh tập thể lớp ngồi lặng ăng nghe giảng, tuy vậy chỉ được vài ba phút là nhao nhao nói chuyện, mình nhớ đầy đủ buổi bình chọn căng thẳng, nhớ gần như tiếng cười hồn nhiên với cả giọng nói nóng ấp của thầy cô khi giảng bài, vẫn miên man với mọi kỉ niệm thì bố tiếng trống đánh tiếng giờ truy bài bác vang lên kéo mình trở lại hiện tại. Ôi! giờ đồng hồ trống thân thương, tiếng trống đi cùng tuổi học tập trò ngây thơ của bản thân mình suốt tư năm, giờ đồng hồ trống gợi lại từng nào kỉ niệm về thời học tập trò đùa nghịch, chạy nhảy đầm trên sân trường. Lúc này trên sân, học sinh ùa vào lớ, màu áo hết sạch trơn khôi trong sáng ấy ngoài ra đi sâu vào vai trung phong trí bản thân rồiAnh Thưà!
Ngoài sân hốt nhiên chợt mình nhìn thấy hình bóng thân thuộc đang giờ đồng hồ về phía mình, mình nhảy khóc, bao cảm xúc ẩn chứa lâu nay nay gần như tràn ra qua hàng nước mắt.Anh Thưcó biết bản thân đã chạm chán ai không? mình đã gặp mặt cô Mai, cô giáo dạy văn hồi lớp 9 với dạy công dân suốt tư năm mình học trung học đấy, mình chạy ra núm tay cô, cả nhì cô trò số đông xúc động. Sau bao năm cô vẫn nhận thấy mình, cô giờ rộng năm mươi tuổi rồi, tóc đang điểm bạc thế nhưng cô vẫn tận tâm vơi nghề, vẫn yêu thương thương học viên như ngày nào, nhì cô trò hàn huyên tương đối nhiều chuyện, cô hỏi thăm công việc và cuộc sống đời thường của mình, cô còn hỏi mình bao gồm liên lạc với chúng ta trong lớp không, giờ chắc các trò của cô ý thành đạt hết rồi nhỉ? Cô vẫn rất thân thiết tới các học sinh của cô, vẫn gương mặt hiền hậu, giọng văn truyền cảm.
Nhưng cấp tốc thật, khoảng 30 phút ra chơi ra trôi qua mình chào cô ra về nhưng trong tâm địa vẫn xúc động.
Thôi, thư đang dài rồi, mình chúc Nhung và mái ấm gia đình mạnh khỏe, suôn sẻ và thành công, hiểu thư nhớ liên lạc với bản thân nhé! hứa ngày học lớp sẽ gặp mặt lại cậu!
Thân ái!
Quỳnh Phương
Bài làm
Hải Dương, ngày... Tháng... Năm
Tường Vi thân!
Chưa lúc nào nghĩ đến bạn mà bản thân thấy bổi hổi như thời gian này. Bao nhiêu xúc cảm ùa về với mình biết giây khắc này chỉ bạn mới tất cả thể chia sẻ với mình. Hôm nay, mình về viếng thăm ngôi trường cung cấp 2 nhiệt liệt của chúng ta, sau nhị mươi năm xa cách...
Cái nắng nóng bức của ngày hè vẫn còn vương vãi lại dù đã là buổi xế chiều, số đông tia nắng nóng vẫn đang mải chơi nghịch trên mấy tán cây, ngôi trường cũ hiển thị thân thương, không còn xa lạ và không còn vẻ nghiêm trang như hồi đó nữa... Mình âm thầm lặng lẽ dạo xung quanh sân, ngắm nhìn từng vòm cây để cảm nhận sự khác biệt trong lòng loại khung cảnh đã có lần quá thân trực thuộc này. Tất cả lẽ, dù đã hai mươi năm xa cách, dù là bao lớp học sinh đến rồi lại đi, thì ngôi trường vẫn thế, vẫn chẳng biến hóa gì trong trái tim hồn mỗi người, mãi mãi...
Nhìn đồng hồ đeo tay đeo tay, đang đi vào giờ chảy trường, mình tạm thời lánh vào trong 1 góc tắt thở - Tường Vi đoán xem, đó là nơi nào? cái gầm cầu thang mà bọn chúng mình thường xuyên trốn ngày xưa khi tập luyện trò ú tim ấy! Nhắm mắt lại và mình cảm giác như đã nghe bên tai ba hồi trống trường không còn xa lạ ngày nào. Mình tưởng tượng ra hình ảnh của đồng đội trẻ ùa ra từ những phòng học, chúng hồn nhiên gọi nhau, ôm đồm nhau, ríu rít đùa nhau, nhí nhảnh như bầy mình hồi xưa... Color áo trắng, sao nhưng nhớ thế! Chỉ một 2 năm nữa thôi, ngày chia tay, bọn chúng sẽ giống chúng mình ngày xưa, chìa sườn lưng áo trắng lẫn nhau ghi cái lưu bút...
Một dịp lâu sau, bản thân vẫn chưa ao ước rời đi, bản thân tần ngần quan sát lại ngôi trường. Cả sân trường rợp bóng cây xanh, âm thầm lặng lẽ với ngày hè đầy nắng và nóng vàng và ve sầu. Xa xa, địa điểm góc hồ nước, một cây me to lớn trông tràn trề sức sống. Bản thân chợt phân biệt đó đó là gốc me non tụi bản thân trồng năm nào, thoải mái và tự nhiên lại thấy bồi hồi. Cách dần lên cầu thang, mình search lại phòng học cuối tầng ba, nơi thời xưa bốn mươi sáu quỷ sứ lớp bản thân từng trú ngụ. Đây rồi, lớp học đó, cá chiếc ban công quen thuộc đang sống ngay trước mắt, hóng mình bước vào và tìm kiếm lại hình hình ảnh của nhị mươi năm trước. Ghế ngồi cạnh cửa sổ bàn cha là của mình, vị trí đã từng tận mắt chứng kiến mình khóc, bản thân cười với cả lúc mình thủ thỉ riêng nữa. Còn từ thời điểm cách đây hai bàn, là chỗ của người sử dụng đó lưu giữ không? giải pháp xa như vậy mà hai đứa còn thì thầm riêng được thì thật tài!
Hôm ấy bản thân không gặp gỡ được thầy giáo viên cũ, chỉ còn thấy lại đầy đủ kỷ niệm thuở học trò, rất nhiều buổi ngồi truy bài bác dưới nơi bắt đầu cây phượng, rất nhiều giờ kiểm tra gay cấn, hồi hộp mang lại toát mồ hôi... Tất cả đã cực kỳ xa nhưng mà cũng lại như vừa mới hôm qua.
Tường Vi ơi! nhất mực hôm nào chúng ta gặp nhau nhé! Biết rằng các bước của người nào cũng bận rộn cơ mà mình tha thiết muốn chạm chán bạn dưới gần như vòm cây của ngôi trường cũ yêu thích này để ôn lại gần như ngày xưa!
Hẹn chạm chán bạn một ngày không xa.
Thân ái!
Giao Linh
Bài làm
Quang Hải thân mến!
Hôm nay, chắc có lẽ là ngày lưu niệm nhất. Loại ngày cơ mà tôi được về bên tuổi thơ, được trở về chiếc nơi đầy kỉ niệm ấy. Tuy vậy tôi giờ đây không còn là tôi của nhì mươi năm trước nữa. Không còn là một cậu học viên ở thuở cắp sách nhưng mà tôi với tứ cách là 1 trong bậc phụ huynh, tôi trở về nơi ấy, dòng nơi cơ mà tôi sẽ gắn bó cùng với biết bao kỉ niệm đẹp trong bốn năm thời trung học. Đó là ngôi trường tôi, ngôi trường tọa lạc trên con phố nguyễn trãi thân thương: ngôi trường Trung học cơ sở Kim Đồng. Nay tôi viết thư gởi đế kể đến cậu nghe về buổi thăm ngôi trường ngày hôm đó.
Sáu giờ sáng, tôi mặc trên vai một mẫu cặp xinh xinh, nhưng lại nó chưa phải cùa tôi nhưng là của thằng bé bé bé dại mới bước vào lớp sáu của tôi. Tôi hiểu cái cảm xúc ngỡ ngàng của con tôi, nó chưa quên được nhũng mon ngày đùa giỡn ở thời đái học, quả thực thì hồi ấy tôi bao gồm khác gì nó đâu. Bạn biết không, đứng trước cống trường, tôi âm thầm nghĩ, ngấm thoát đã hai mươi năm, sao dòng cổng ngôi trường lại thân thiết đến thế! Sao mà hồi ấy, tư năm trời, chúng ta lại không dành thời hạn để ngắm nhìn và thưởng thức nó nhỉ? Trước cổng trường thì vẫn tiếp tục thế, không biến hóa gì mấy. Bác vẫn đứng đấy, bác bỏ vẫn nhằm hàng chữ: “Trường Trung học đại lý Kim Đồng” đầy thân quen. Chắc chưng cổng vẫn còn đó yêu nghề, vẫn tồn tại muốn dang tay đón học sinh vào phía trên mà! “Thế thì tôi dựa vào Bác quan tâm thằng bé giùm tôi nhé!” – Tôi suy nghĩ thầm. Tôi dẫn con phi vào trường, phòng bảo đảm an toàn bây giờ không giống xưa vô cùng nhiều, nó đã hết là một khu phòng nhỏ tuổi nhắn trước cổng mà lại nó đã có được xây lên đúng chất “phòng bảo vệ”. Tôi ghé vào, nó đã được xây rộng ra, đánh phết một màu xoàn nhạt. Còn có cả laptop để thống kê gửi xe nữa, tôi nhìn quanh, nhị bác bảo đảm vẫn ngồi đấy. Tóc các bác ngoài ra điểm vài ba sợi bạc trắng, đồng phục hai bác bỏ vẫn không gắng đổi, vẫn một tông áo xống xanh rêu ấy. Bên cạnh đó nó vẫn nhạt dần chắc chắn là vì ước ao nhắc nhở học viên phải ghi nhớ công sức của những người dân bảo vệ.
Tiếp theo, tôi chú ý vào dãy nhà quần thể A. Nó được tu sửa rất nhiều, giờ đây nó được phủ lên mình một dòng áo mới. Một cái áo nhì màu trên vàng nhạt, dưới pha nâu. Ôi, chiếc khu A ngày làm sao giờ chắc cũng đã quên tôi rồi! Tôi nén cảm xúc bước vào trong. Sảnh trú thì còn đấy nhưng phòng vi tính đã đi đâu mất rồi. Nuốm vào đó là phòng trơn bàn, chắc nhà trường đã thêm môn này vào phần thể dục ngoại khóa đây? bé tôi chạy cấp tốc lên lầu, phi vào lớp, còn tôi vẫn đứng đấy.
Tôi nhìn bao quát cả ngôi trường nhiệt tình của mình, trông nó thật thân thuộc mặc dù nó đã đổi khác ít nhiều nhưng vẫn có chút gì đó bồi hồi vào tôi. Nó vẫn là ngôi ngôi trường của nhì mươi năm trước, một ngôi ngôi trường chất cất bao kỉ niệm. Điều trước tiên lọt vào đôi mắt tôi là sảnh trường, bây giờ nó rộng hơn xưa siêu nhiều, nó còn tồn tại cả khu chơi thể thao như láng bàn, nhẵn rổ,… Tôi suy nghĩ “bọn trẻ bây giờ sướng thật, thật chả bù với mình ngày xưa”. Tiếp đến, tôi lao vào nơi mà không xa lạ gì với tôi “phòng giám thị”. Chỗ đây đã làm tôi lưu giữ đến không hề ít thứ trường đoản cú vui đến bi thương rồi đến sợ sệt, chẳng không giống gì hai mươi năm trước đây. Các thầy vẫn như xưa,nhưng tất cả thêm vài người mới. Tôi lễ phép chào hỏi các thầy, tôi nghĩ về rằng có lẽ sau bấy nhiêu thời gian đó chắc chắn các thầy sẽ quên tôi rồi. Tôi bất thần với thầy Sinh – người thầy mà tôi cảm thấy rất sợ hãi ngày ấy bồng nhận thấy tôi “A! Thiên Bảo trên đây mà, dòng thằng học trò nhộn duy nhất trường đề xuất không?”. Tôi chỉ biết cười cợt mà trong tâm địa rung lên biết bao niềm xúc động. Tôi nhìn xung quanh, nó vẫn như thế, chỉ tất cả điều tía mươi hai loại camera ngày xưa bây giờ đã “sinh sôi nảy nở” thành sáu mươi tứ cái. Tôi chào những thầy, tôi cách ra. Các bạn biết không, thật bất ngờ làm sao lúc tôi thấy một người thiếu nữ đang bước lại gần, không đâu xa lạ đó là cô chủ nhiệm lớp chín của tôi. Tôi xúc động, nghẹn ngào không nói thành lời, trong lòng mong muốn được chạy đến bao bọc lấy cô. Tôi tiến lại ngay gần cô. Cô lúc này đã bao gồm tuổi, mái tóc black huyền ngày xưa của cô giờ đây cũng sẽ phai dần dần theo năm tháng. Trán cô đã có nhiều nếp nhăn hơn. Cô quan sát tôi một lúc, hình như cô vẫn trắc nghiệm lại đầu óc cùa mình. Tự dưng cô thốt lên với cùng một giọng truyền cảm năm xưa. “A! Thiên Bảo yêu cầu không?”. Tôi xúc rượu cồn cúi chào cô, cô tiến công nhẹ nhập vai tôi , hỏi thăm bao điều. Xong xuôi hai cô trò shop chúng tôi cùng đi tham quan những lớp học. Mói đó đã hơn tám giờ, cũng đã đi vào giờ tôi cần trở về với cương vị fan lớn. Tôi đề xuất đi làm. Cô tiễn tôi ra ngoài cổng. Hai cô trò chú ý nhau đầy quyến luyến. Tôi kính chào cô rồi lên xe ra về.
Buổi về trường hôm nay đã gợi lên vào tôi biết bao kì niệm từ bỏ vui mang lại buồn. Thật đáng tiếc là các bạn lại không có ở đây. Nếu có ở đây, chắc chắn cậu cũng trở thành có những suy xét và cảm xúc giống như tôi vậy. Tôi cũng rất hối hận bởi vì sao ngày ấy tôi không cố gắng ngoan hiền mà lại quậy phá, khiến cho thầy cô khổ sở như thế. Tôi lúc này đã là một ông bố ba mươi năm tuổi, tôi đang có nghề nghiệp và công việc ổn định. Nhưng so với tôi, tôi vẫn mãi là một trong cậu học tập trò hay nghịch ngợm của cô tôi, của ngôi trường tôi.
Bạn của Hải
Thiên Bảo
Bài làm